“Chu ca ca, bất luận là thợ rèn đại sư hay học đồ, bổng lộc của họ ta đều đã ứng trước rồi, đến lúc đó huynh chỉ cần lo cơm nước là được.” Lý Xu nũng nịu nói với Chu Bình An.
Thật là chu đáo quá đỗi, ngay cả bổng lộc cũng thay ta ứng trước. Có thê như vậy, phu quân còn cầu gì nữa.
Chu Bình An cảm động nhìn Lý Xu, nếu không phải nghĩ đến thời thế không cho phép, hắn đã muốn ôm nàng thơm một cái rồi.
Lý Xu thấy ánh mắt Chu Bình An như muốn nuốt chửng người ta, sao lại không biết hắn đang nghĩ gì, giữa ban ngày ban mặt mà lại tơ tưởng gì chứ, nàng lập tức đỏ bừng hai má, lườm hắn một cái rồi hờn dỗi nói: "Đang nói chuyện chính sự mà, có mấy điều Chu ca ca cần chú ý một chút. Vị thợ rèn què chân kia tên là Âu Chỉ Qua, mỗi ngày phải cho hắn một hai canh giờ tự do nghiên cứu. Hắn chuyên nghiên cứu những hỏa khí nguy hiểm, trong khoảng thời gian này huynh tuyệt đối đừng đến gần hắn, chính hắn cũng vì vậy mà bị nổ què chân rồi; còn vị thợ rèn một mắt kia tên là Trương Hồng, hắn từng xuống Nam Dương học lén Hồng Di Pháo, là người An Tây Hồi Hồi, không ăn được thịt heo, thịt lừa và thịt chó, cũng không uống được rượu, ngoài ra thì không có gì; còn nữa..."




